Trong hành trình giữ nước và dựng nước của dân tộc Việt Nam, lớp lớp những người con ưu tú đã hy sinh thầm lặng cho độc lập, tự do và hạnh phúc của nhân dân. Họ là những người có công với cách mạng, là các thương binh, bệnh binh, những người đã đánh đổi tuổi thanh xuân, một phần xương máu, thậm chí cả cuộc đời mình cho đất nước.
Trong những năm tháng chiến tranh ác liệt, biết bao thương binh đã rời chiến trường trở về với những vết thương không thể lành. Họ mất mát để quê hương nguyên vẹn, họ đau đớn để chúng ta được yên bình. Nhưng không chỉ trong thời chiến, ngay trong thời bình, những thương binh và người có công vẫn tiếp tục gánh chịu những thiệt thòi, âm thầm cống hiến cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Họ mất một phần cơ thể, nhưng không mất niềm tin. Họ chịu nỗi đau thể xác, nhưng không khuất phục tinh thần. Họ đi tiếp cho ta được về đích. Họ lùi lại để ta bước tới.
Ngày hôm nay, trách nhiệm của thế hệ trẻ không chỉ là tri ân bằng lời nói, mà còn bằng những hành động thiết thực: học tập, lao động không ngừng để xây dựng quê hương giàu mạnh, giữ gìn hòa bình mà thế hệ cha anh đã đánh đổi biết bao máu xương để giành lấy; có những hoạt động ý nghĩa, tri ân, thăm hỏi, trò chuyện cùng những con người- chứng nhân lịch sử...
Xin nguyện ghi lòng tạc dạ:
“Uống nước nhớ nguồn” — tri ân những người đã làm nên đất nước hôm nay.